Tô Cẩm Bình đi ra cửa phân phó hạ nhân: "Mang nước tới đây, nhanh chân nhanh tay lên!"
"Vâng!" Đám hạ nhân không biết Hoàng thượng cần nước làm gì, càng không rõ vì sao lại phái cung nữ này ra, nhưng có rất nhiều chuyện căn bản không cần bọn họ hiểu. Họ chỉ cần ngoan ngoãn đi làm là được.
Chờ nước được mang đến, Tô Cẩm Bình vừa lau mặt cho tên mỹ nhân rắn rết kia, vừa tự hỏi, nàng đang làm cái quái quỷ gì thế này? Tấm lòng từ bi bác ái lại trỗi dậy đến mức này sao? Quá khứ của hắn thế nào thì liên quan cái chim gì đến nàng chứ, có gì hay ho mà phải nổi lòng thương xót?! Chính nàng còn sắp bị người ta ức hiếp đến chết rồi, mà còn ở nơi này vô tư dâng hiến lòng tốt, cuồng bị ngược đãi à?! Nàng biến thành thánh mẫu từ bao giờ vậy? Halelujah!!!
Trong lòng tràn ngập sự nghi hoặc và buồn bực, thêm cả sự khinh bỉ đến tận cùng đối với chính bản thân mình, động tác lau của nàng càng mạnh hơn.
"Nước… nước…"