Bách Lý Dung ở trong phòng nghe hai người họ nói chuyện mà không hiểu ra sao, do góc đứng nên nàng ấy chỉ nhìn thấy vạt áo của Lãnh Tử Hàn. Đang định cất tiếng hỏi…
"Cô nương, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta…"
"Các ngươi muốn ra ngoài chơi sao? Bản Công chúa cũng muốn đi theo!" Bách Lý Dung liền hô to lên.
Tô Cẩm Bình quay lại nhìn nàng ấy: "Cô đi theo cũng được, nhưng sau khi ra ngoài, mọi chuyện đều phải nghe lời ta."
"Làm càn, ta là Công chúa! Vì sao ta phải nghe lời ngươi?" Bách Lý Dung không chịu nghe.
Không nghe, đương nhiên Tô Cẩm Bình có cách trị nàng: "Không vui à, vậy cô đi một mình đi, đừng đi theo chúng ta."
"Ngươi!" Ngón tay run rẩy chỉ về phía nàng, cuối cùng chán nản rụt tay lại, "Nghe ngươi thì nghe ngươi! Hừ!"