"Đến Hồ Lô cốc rồi." Đi qua Hồ Lô cốc, thêm mười dặm nữa là hắn ta có thể đến được Bắc Minh. Mẫu thân viết thư gửi cho dì, nhưng chưa thấy dì hồi âm, có điều biểu huynh lại gửi mật thư tới nói rằng hắn ta thông minh như vậy, có thể nghĩ ra cách Kim Thiền thoát xác đúng là cũng có chút bản lĩnh nên sẽ để cho hắn ta vị trí Lễ bộ Thượng thư. Chỉ cần hắn ta rời khỏi Nam Nhạc là có thể bắt đầu lại lần nữa, có thể vùng dậy dưới sự che chở của biểu huynh. Với tài năng của hắn ta, sau này muốn đứng ở một tầm cao mới cũng không phải là không thể. Còn về ả Tô Cẩm Bình đã hại mình đến nông nỗi này, đương nhiên hắn ta cũng sẽ báo đáp trọn vẹn ơn tình của nàng, quân tử báo thù mười năm không muộn!
"Đến khách điếm tiếp theo, chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi một chút, gột rửa bụi bặm đường trường." Mộ Dung Phong đưa tay day day mi tâm, nói. Gương mặt vẫn tuấn tú như xưa, không còn thấy chút vẻ bệnh hoạn nào như ngày đại hôn nữa, chỉ thoáng có chút mệt mỏi thôi.