Hiên Viên Dĩ Mạch ở Dạ Mạc sơn trang nhiều năm, luôn luôn nói năng không tức chết người ta không thôi như vậy, nhưng chưa từng bị ai chế nhạo như Tô Cẩm Bình, hơn nữa, mấy lời này thực sự không hề lưu tình, không hề nể nang chút nào. Cô suy nghĩ mãi cũng không biết phải phản bác làm sao, hơn nữa, càng không biết sau khi phản bác sẽ có hậu quả thế nào. Vì vậy cô liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Trạng thái này khiến Linh Nhi trợn trừng mắt, nha đầu Dĩ Mạch kia mà cũng có lúc chịu thua sao?
Tranh luận thắng, tâm trạng Tô Cẩm Bình cũng tốt hơn, phe phẩy cây quạt trên tay cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, thậm chí còn muốn hát vài câu để diễn tả cảm giác khoái trá của mình. Các cô nương đi ngang qua ba vị này liên tục liếc nhìn lại, công tử anh tuấn quá! Đang đi, đột nhiên họ nghe thấy có tiếng hét chói tai vang ra từ trong hẻm nhỏ: "Buông ra! Buông!"