Hắn nghe vậy, sắc mặt lãnh đạm không đổi, trên mặt đều là vẻ không để ý nhưng lại nhẹ nhàng nói: "Rồi sẽ có lúc nàng đồng ý." Giọng nói lạnh lùng lại mang theo vẻ vô cùng tự tin, đôi mắt xám bạc nhìn Tô Cẩm Bình chăm chú, không phải ánh mắt muốn nhưng không có được, mà là ánh mắt đương nhiên như đang nhìn vật thuộc về mình vậy. Nàng vốn là của hắn!!!
Linh Nhi trước giờ vốn luôn lạnh nhạt lúc này cũng chỉ hận không thể che mặt mình đi, ngượng chết đi được, điện hạ thật cởi mở quá. Mà khiến cô ấy ca thán hơn chính là Tô Cẩm Bình ấy, có cô nương nhà ai nghe được câu đó mà không xấu hổ đến đỏ bừng má ngọc chứ, vậy mà sắc mặt nàng vẫn rất thờ ơ, giống như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
Bách Lý Thần cười nói: "Được rồi, Dung Nhi, nếu Tam Hoàng huynh muốn đưa giai nhân về phủ thì để Tứ Hoàng huynh đưa muội về đi."
"Không! Muội muốn Tam Hoàng huynh đưa!" Tam Hoàng huynh là ca ca ruột của nàng ấy, vì sao không đưa nàng ấy về mà lại để người ngoài tới nhận chứ?