Vân Dật cười gật đầu, Tề Quốc công lại cười nói: "Không hổ là người của Vân gia ta, bộ dạng đều là quốc sắc thiên hương cả, không hề thua kém mẫu thân cháu. Cháu gái, mấy năm nay cháu vất vả nhiều rồi!" Nói xong, ông đặt một bàn tay lên bả vai Tô Cẩm Bình, rất ấm áp, là cảm giác của người thân! Tô Cẩm Bình cũng biết đối phương thực sự thương yêu mình, nên cũng cười đáp: "Vâng ạ, cuối cùng cũng gặp được đại cữu cữu. Nhưng mà các cữu cữu, cữu mẫu đều tặng quà gặp mặt cho Cẩm Nhi, không biết đại cữu cữu có chuẩn bị không ạ?"
Mấy lời này chọc cho mọi người đều cười ầm lên, trên mặt Tề Quốc công cũng đầy ý cười: "Quỷ nha đầu nhà cháu, đúng là giống y như mẫu thân cháu trước đây. Bác về vội quá nên quả thật không kịp chuẩn bị quà gặp mặt, chi bằng để bác tặng cháu món đồ này đi!" Nói xong, ông rút bên trong giầy của mình ra một cây chủy thủ, trên cán nạm đầy đá quý nhìn vô cùng xinh đẹp, những viên đá quý kia cũng cực kỳ hợp ý Tô Cẩm Bình.