"Tiểu Cẩm Cẩm…" Hoàng Phủ Dạ đứng phía sau gọi nàng, nhưng không thể cản trở nổi bước chân của nàng, chỉ đành phải phân phó ám vệ của mình xử lý chuyện Thiển Ức, rồi vội vàng đi theo sau. Lúc này, ở điện Đằng Long đều là vương tôn quý tộc, nếu Tiểu Cẩm Cẩm giết Quân Lâm Mộng ở trước mặt nhiều người như vậy, thì thực sự không thể nói năng gì được với bên Bắc Minh. Vì thế, hắn phải ngăn nàng lại.
Dọc đường đi, gương mặt xinh đẹp yêu mị của Tô Cẩm Bình âm trầm đến đáng sợ, sát khí toàn thân giống như một dòng chảy ngược, từng luồng từng luồng trào ra từ cơ thể nàng khiến người bên cạnh không dám nhìn thẳng. Đây là gì chứ? Như không còn là con người nữa rồi!!! Toàn thân nàng bao phủ bởi luồng sát khí y như vừa bước tới từ địa ngục, mái tóc đen xõa tung bay như bàn tay tử thần, chậm rãi vươn ra, vô biên vô hạn, khiến người ta không nhìn thấy điểm cuối cùng, đập vào mắt chỉ có một mảng trời âm u…
Điện Đằng Long…