Phong và Tu không hẹn mà cùng lau nước mắt nơi khóe mắt. Nhìn tình cảnh này, bọn họ mừng thầm, may quá, điện hạ vẫn chưa bị ăn sạch, vẫn còn có chút tôn nghiêm của đàn ông, tuy rằng, tôn nghiêm này phải dùng bạc để đối lấy.
Tô Cẩm Bình đi theo hắn, đi tới, đi tới, càng đi càng cảm thấy không ổn, nhìn bóng người trắng như tuyết đi đằng trước kia, không hiểu sao nàng lại như thoáng thấy sau lưng hắn có chín cái đuôi hồ ly đang vẫy vẫy. Đúng thế, không phải là một cái đuôi, mà là chín cái!!! Rõ ràng là một con hồ ly chín đuôi tâm địa gian xảo thâm độc. Trong lòng nàng lập tức cũng thấy hơi chột dạ, ôi trời ơi, sao nàng lại có cảm giác bị lừa thế nhỉ? Cứ như là vừa bước vào cái bẫy mà người ta đã giăng sẵn vậy!!!