Nhìn gương mặt đã bị thay đổi hoàn toàn của hắn, Tô Cẩm Bình bỗng chợt nhớ, mấy ngày trước đã rất nhiều lần nàng muốn đánh hắn vài cái, cuối cùng lại vì cảm thấy có lỗi khi mình đã cưỡng bức hắn, nên mới dễ dàng bỏ qua mọi chuyện, lúc này, lửa giận lại tiếp tục bùng lên, nàng dùng hết sức lực đánh tiếp, những tiếng "binh bốp chát" vang lên nối tiếp nối tiếp nhau…
"Huynh dám lừa bà đây này! Huynh ăn gan hùm mật gấu à?! Hả?!!!"
"Dám lừa ta, dám lừa ta này! Còn hở một chút là lôi câu "đối xử tốt với huynh" mà ta nói ra! Đối xử tốt với huynh cái cục cứt ấy!"
"Đứa bé à? Bé bé cái đầu huynh ấy! Bà đây sống bao nhiêu năm, chưa từng gặp người nào nham hiểm như huynh! Cái đồ khô khan vô sỉ này!"
"Mấy ngày nay lừa bà đây thích lắm phải không? Có phải nhìn thấy bà đây bị huynh đùa giỡn xoay tròn như vậy, huynh cảm thấy thỏa mãn lắm đúng không? Hả?"