"Nương nương, người không sao chứ?" Cung nữ nọ đứng bên cạnh, nhìn người con gái mặt đầy bi thương kia, trong lòng thấy hơi khó hiểu, không biết vì sao đang yên đang lành mà người lại hôn mê, rồi sau khi tỉnh lại thì chỉ ngẩn người ngồi đó.
"Ừ." Yếu ớt đáp lại một tiếng, nếu nàng biết mình sẽ xuyên không, thì nhất định nàng sẽ dùng sạch tiền trong sổ tiết kiệm! Giờ thì hay rồi, con nhóc Yêu Vật chết tiệt kia được lợi lớn!
"Ta tên là gì?" Nàng uể oải mở miệng, cả người cúi rạp xuống mặt bàn.
"Hả? Nương nương, sao ngay cả tên mình mà người cũng không nhớ? Không phải là người bị đánh đến mất trí nhớ đấy chứ? Có cần nô tỳ đi mời ngự y tới xem bệnh cho người không?" Khi nương nương hỏi nàng ta đã có chuyện gì xảy ra, nàng ta chỉ nghĩ là vì nương nương vừa tỉnh lại, nên đầu óc chưa tỉnh táo thôi.
"Ta bảo ngươi trả lời thì trả lời đi, nói mấy câu vô nghĩa đó làm gì!" Không thấy tâm trạng của ông đây không được tốt hay sao?
Nha hoàn run rẩy, quỳ sụp xuống bên chân nàng: "Nương nương, khuê danh của người là Tô Cẩm Bình, vì là con của thiếp, nên lúc ở phủ Thừa tướng cũng thường xuyên bị các tiểu thư khác bắt nạt, giờ vào hoàng cung cũng bị ức hiếp, hu hu…"
Khoé miệng nàng hơi co rút, Tô Cẩm Bình à? Tố Tinh Phẩm*? Ai mà nghĩ ra cái tên xấu thế?
(*) Hai cái tên này đọc hơi giống nhau.
Tô Cẩm Bình: 苏锦屏 [su jin bing]: bức tranh tươi đẹp.
Tố Tinh Phẩm: 素精品 [su jing pin]: sản phẩm hoàn mỹ…
"Thân phận của ta là gì?" Tiền lương của nương nương chắc cao lắm nhỉ? Nghĩ vậy, trong lòng nàng cũng cân bằng hơn một chút.
"Hồi bẩm nương nương, người được đích thân Hoàng thượng phong làm Cẩm Tài nhân, hàm ngũ phẩm!" Nương nương thật sự rất kỳ quái, lúc tỉnh lại đã làm nàng ta sợ hết hồn, giờ lại biến thành thế này.
Khoé mắt co giật liên hồi, ngũ phẩm à? Sao không thẳng tay cho nàng làm quan thất phẩm tép riu luôn đi? Nàng đứng dậy, nhanh chóng cởi băng vải trên cánh tay mình ra, chuẩn bị băng lại lần nữa, mũi bỗng ngửi thấy một mùi không bình thường.
Khoé môi khẽ nở nụ cười lạnh, nàng không có hứng thú với Hoàng đế, cũng không có hứng thú đấu qua đấu lại với một đám đàn bà, nhưng nếu có người muốn tự sát, thì nàng cũng không ngại mà giúp họ đạt được nguyện vọng! Dùng nước rửa sạch miệng vết thương, cũng thuận tiện rửa sạch mấy thứ thuốc bẩn thỉu đó, rồi xé vạt áo, băng kỹ vết thương lại, mở cửa bước ra ngoài.
"Nương nương, người đi đâu thế?" Cung nữ kia trợn mắt, kỳ quái nhìn hành động của nàng, rồi vội vàng đuổi theo.
"Ngắm trăng! Đừng theo ta!" Ngắm trăng cái lông gì, vì tâm trạng của nàng không tốt, vô cùng bi thương, nên muốn ra ngoài hít thở không khí một chút. Cứ nhớ tới kiếp trước nhiều tiền như vậy là nàng chỉ muốn chết, không muốn sống nữa! Chỉ là một Tài nhân ngũ phẩm thì có thể có bao nhiêu tiền chứ? Hay là lập một tổ chức sát thủ ở cổ đại, tiếp tục theo nghề cũ nhỉ?
Cung nữ kia đứng ở cửa, không dám cử động nữa, nhìn theo bóng dáng dần biến mất khỏi tầm mắt mình.
Cảnh đêm trong hoàng cung cũng không tệ, hành lang chạm trổ, bậc thềm bằng ngọc, đèn đuốc sáng trưng, thoáng nghe như có tiếng sáo trúc truyền đến. Hương hoa hải đường nhè nhẹ vấn vít khiến tâm trạng bi thương cũng giảm đi nhiều.
Nhìn thấy thị vệ tuần tra đi qua đi lại, nàng hơi phiền lòng, bèn đi về phía một góc tối. Tiền ơi tiền, vì sao em không xuyên qua theo chị chứ? Vì sao, vì sao, vì sao?
"Bủm…" Mặt Tô Cẩm Bình cứng lại, hình như nàng cần phải đi toilet. Có điều, vì quá buồn bã nên không khống chế được, lại để đánh rắm thành tiếng! Thật quá nhục nhã! Quá nhục nhã!
"Phụt… Ha ha ha…" Một tiếng cười to truyền tới từ trên cây.
Mặt nghiêm lại, có người trên cây mà nàng lại không hề cảm nhận được, xem ra thân thể này còn cần phải tập luyện nhiều! Nàng ngẩng đầu, nhìn xuyên qua bóng đêm, một nam nhân mặc y phục màu đỏ ngồi trên cây. Vì hắn ngồi khuất bóng, nên nàng không nhìn rõ dung mạo, chỉ nghe có giọng nói ngả ngớn, lẳng lơ, kèm theo tiếng cười vang lên: "Không ngờ lần này hoàng huynh chọn phụ nữ cũng có tiến bộ, còn chọn một cô nàng đánh rắm nữa chứ! Ha ha ha…"
Nàng hừ một tiếng, lạnh lùng nói: "Ngươi thì không đánh rắm à?"
"Khụ… Khụ khụ…" Nam nhân trên cây lập tức bị sặc, ho khan liên tục.
Sau khi nói xong, nàng cũng không thèm nhìn hắn, mà đi thẳng về phía trước. Bây giờ nàng cần phải đi nhà xí, không có thời gian tranh cãi vô nghĩa với hắn.
Hoàng Phủ Dạ thấy nàng nói xong câu đó rồi quay người đi thẳng, liền phe phẩy cây quạt trên tay, đúng là một cô gái thú vị. Hắn cảm thấy muốn trêu chọc nàng, liền cao giọng nói: "Cô muốn đi nhà xí đúng không? Đi thẳng ba trăm thước, quẹo trái, sau đó đi tiếp tầm một trăm bước nữa!"
"Đa tạ!" Chỉ có hai chữ truyền đến, còn cô gái trên đường đã không thấy bóng dáng đâu.
Vẻ lẳng lơ trong mắt Hoàng Phủ Dạ chợt ẩn xuống, đổi thành dò xét, tò mò. Thiên kim của phủ Thừa tướng, sao lại có thân thủ tốt như vậy?