Mộ Dung Song ngẩn người nhìn nàng, dường như ả đánh mất luôn cả giọng nói của mình, lắp bắp mãi mới nói được thành câu: "Vậy... vậy miếng giấy này... là thế nào? Ta biết rồi, là ngươi, chính ngươi gian lận!" Nói xong, ả hung dữ chỉ thẳng về phía Mộc Nguyệt Kỳ. Trong mắt ả, Mộc Nguyệt Kỳ và Tô Cẩm Bình cùng một phe, cho nên, đả kích ai cũng như nhau cả. Vì thế, ả giống như con chó cắn càn, cắn sang cả Mộc Nguyệt Kỳ.
Mặt Mộc Nguyệt Kỳ lại trắng bệch, đang định nói gì đó thì Tô Cẩm Bình đã ngắt lời: "Vậy có phải Quận chúa cũng muốn thử thách Kỳ tỷ tỷ không?"
"Chuyện này..." Mộ Dung Song càng lúc càng mơ hồ, nhìn gương mặt tuyệt mỹ không chút bối rối của Tô Cẩm Bình và Mộc Nguyệt Kỳ, sự đố kỵ và lửa giận tiếp tục thiêu đốt ả. Vì thế, trong lòng ả cũng dần kiên định với niềm tin của mình. Hai người này, chắc chắn có một người gian lận. Nghĩ vậy, ả nghiến răng nói: "Được, vậy xin mời Mộc cô nương dùng "trăng sáng trên biển" để làm đề mục làm một bài thơ đi!"