Không ngờ, Tô Cẩm Bình bỗng siết chặt tay nàng ta, như muốn truyền cho nàng ta cảm giác an tâm đến vô hạn, sau đó quay sang nói với Mộ Dung Song: "A? Quận chúa nói đó là chứng cứ xác thực chứng minh chúng ta gian lận, vậy, chi bằng ngài cứ mở ra cho chúng ta nhìn thử xem bên trong viết cái gì?"
Nghe nàng nói vậy, Mộc Nguyệt Kỳ khẽ cười khổ. Xem ra Tô Cẩm Bình không hiểu mình thực sự lo lắng cái gì. Thôi thôi vậy, coi như đây cũng là số mạng của nàng rồi. Từ lúc nàng yêu người kia như một con thiêu thân lao đầu vào lửa, nàng đã quyết định sẽ không ngại phải trả giá đắt cũng muốn giúp đỡ chàng, dù thân mình có ra sao cũng không sao rồi mà...
"Được, nếu ngươi đã muốn chết sớm, vậy ta sẽ giúp ngươi!" Mộ Dung Song cười, mở miếng giấy kia ra, đôi mắt đẹp của ả vừa đảo qua một chút, sắc mặt đã cứng đờ lại... bài thơ này, không phải bài Thước kiều tiên kia!!!