Mộ Dung Song tức đến phì cười nói: "Hay lắm, vậy ngươi hãy đọc đi!" Ả nghĩ rằng Tô Cẩm Bình chẳng qua cũng chỉ mạnh miệng vậy thôi, tự tâng bốc mình lên mây chỉ để che giấu đi nỗi sợ hãi và lo lắng trong lòng mình. Nhưng cô nàng ngu xuẩn này, không biết rằng càng nâng mình lên cao thì ngã càng đau hay sao?
Lúc này, đám Hoàng Phủ Hoài Hàn lại có vẻ trầm ngâm suy nghĩ, tuy Tô Cẩm Bình to gan lớn mật, nhưng chắc chắn không phải dạng người liều lĩnh, sao lại hành động như vậy?
Ngay sau đó, cô nàng nào đó nhẹ giọng, tiếng nói phảng phất như gió thoảng, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở, trong giọng nói ẩn giấu nỗi lòng nhớ thương vô hạn, lại mang theo vẻ ngọt ngào như có như không, biểu hiện như một cô gái đang đắm chìm trong bể tình, nói như nhả châu phun ngọc:
"Tiêm vân lộng xảo, phi tinh truyện hận, ngân hán điều điều ám độ.
Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước, nhân gian vô sổ.
Nhu tình tự thủy, giai kỳ như mộng, nhẫn cố thước kiều quy lộ!