Đuổi Tần Tiểu Ngư đi xong, cô mới quay lại. Công Tước đại nhân vẫn giữ nguyên tư thế ngồi, một cánh tay đặt lên thành ghế, một tay đặt lên trên đùi, đang gõ nhẹ từng cái.
"Anh Tiểu Bảo!" Cung Ngũ lật đật chạy tới, giống như chú chó Pug nhìn thấy chủ nhân, gương mặt tươi cười nịnh nọt, "Em vừa đuổi cái đồ rắc rối kia đi rồi, xin lỗi anh Tiểu Bảo, để anh đợi lâu rồi."
Cô vừa nói vừa ngồi xuống, lại ngửa đầu ra sau đặt lên cánh tay Công Tước đại nhân, đôi mắt anh đào đẹp đẽ lóe sáng, ngây ngốc nhìn lên bầu trời.
Công Tước đại nhân hơi nghiêng người, để mặc cho cô gối đầu lên cánh tay mình, trên mặt vẫn nở nụ cười dịu dàng, chỉ nhìn cô không nói chuyện.