"Không thích hợp!" Sau một hồi suy nghĩ, Cung Ngũ đường hoàng từ chối, "Tôi thấy đầu óc suy nghĩ của họ còn chưa đạt đủ trình độ giao tiếp được với anh, cho nên anh đi không thích hợp lắm!"
Bộ Sinh mỉm cười nhìn cô, gật đầu, "Được, nếu em đã nói như vậy thì tôi không đi nữa, nhưng nếu em có thể cầm hóa đơn về đây thì tôi sẽ thanh toán cho em."
"Thật không?" Cung Ngũ trợn tròn mắt, bỗng chốc mặt mày rạng rỡ, vui vẻ hẳn lên: "Bộ Sinh, sao anh lại tốt như vậy chứ!"
Cung Tứ trợn tròn mắt, Tiểu Ngũ, em quá dễ gạt rồi đấy? Chỉ giúp em thanh toán mà gọi là tốt sao? Cung Tứ vò đầu, hình như đã mò ra được bí quyết để gạt được cô em gái này của anh, trong đầu cô chỉ toàn là tiền tiền tiền!
Bộ Sinh đương nhiên là vô cùng hài lòng với phản ứng của Cung Ngũ, "Có hóa đơn thì thanh toán, có được không?"
Cung Ngũ cầm lấy tay Bộ Sinh, lắc lắc, vẻ mặt trịnh trọng nói: "Được!"
Cung Tứ: "…"
Ra khỏi bệnh viện, Bộ Sinh đưa cô đến cửa hàng nhà Đoàn Tiêu, quả nhiên nhìn thấy ba mẹ Đoàn Tiêu đang bận rộn làm việc.
Cô vẫy tay với Bộ Sinh, chạy thẳng đến đó, "Con chào cô chú, Đoàn Tiêu có nhà không ạ?"
"Tiểu Ngũ đến rồi à con? Có nhà đó, nó đang ở trong nhà với Tiểu Cảnh, con tự đi tìm tụi nó nhé." Mẹ Đoàn Tiêu cười nói.
Cung Ngũ tung tăng đi tìm Đoàn Tiêu, "Tiêu ơi! Tiêu, tớ đến rồi!" Đập cửa nhà Đoàn Tiêu thình thình, "Tiêu, Tiểu Cảnh, mở cửa!"
Đoàn Tiêu đi ra, "Đến rồi à? Ba mẹ tớ đang chuẩn bị đó, còn chưa đến giờ mà."
Cung Ngũ nghi ngờ hỏi: "Hai cậu làm gì đấy? Gõ cả nửa ngày trời mà không ra mở cửa."
Đoàn Tiêu chỉ vào máy tính, "Tớ với Tiểu Cảnh đang nghiên cứu điện thoại, xem xem có tra ra được nguyên nhân hay không."
Cung Ngũ nắm lấy tay Đoàn Tiêu, ra sức lắc lư: "Tiêu à, nhân dân và tớ sẽ rất cảm kích cậu!"
Đoàn Tiêu liếc xéo cô, "Cậu bớt xàm đi, vào nhà."
Ba người nghiên cứu đối sách, thầm thì thương lượng hồi lâu, cuối cùng quyết định thấy điện thoại rồi tính.
Sắp đến giờ hẹn, ba người hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đến chỗ hẹn, còn chưa đến cửa hàng đã nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen nghênh ngang đỗ bên đường, xung quanh chật kín người đứng xem náo nhiệt.
Khi ba người Cung Ngũ đi vào, nhìn thấy anh họ Đoàn Tiêu và Lý Nhị thiếu đang ngồi xổm dưới đất nhặt đỗ.
Đoàn Tiêu trợn mắt há mồm, anh họ Đoàn Tiêu nhăn nhó, ngẩng đầu lên nhìn mấy người Đoàn Tiêu, rồi lại tiếp tục cúi xuống nhặt đỗ.
Cung Ngũ chẹp miệng, "Anh Đoàn, không ngờ anh còn biết làm cái này." Rồi cô lại liếc nhìn Lý Nhị thiếu, "Lý Nhị thiếu, sở thích này của anh đặc biệt thật đấy!"
Hắn vừa nhìn thấy Cung Ngũ, lập tức đứng dậy, chỉ vào cô nói: "Cô! Chính là cô! Hàng secondhand!"
Cung Ngũ vừa nghe thấy đã nhào đến, "Điện thoại mới đó, sao lại là hàng secondhand được chứ? Bằng chứng đâu?"
Lý Nhị thiếu hầm hừ, giơ tay xoay một vòng, anh họ Đoàn Tiêu vội vã đứng dậy, "Nhị Thiếu, rửa tay ở đây!"
Rửa tay sạch sẽ xong, Cung Ngũ cùng Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh ngồi một bên bàn, Lý Nhị thiếu và anh họ Đoàn Tiêu ngồi phía đối diện, hai bên sóng đôi với nhau.
"Đây là hàng secondhand!" Hắn chỉ vào điện thoại, nghiêm túc nói.
Cung Ngũ nhìn hắn, rồi cầm lấy điện thoại, sau đó đưa đến trước mặt Đoàn Tiêu, "Tiêu à, cậu xem đi."
Đoàn Tiêu nhận lấy điện thoại, nghiêm túc nghiên cứu, sau đó hỏi: "Nhị Thiếu, có phải anh đã dán màn hình rồi không?"