An Hổ Phách cũng nhàm chán, giúp Cung Ngũ móc tiền. Cô túm lấy một đồng tiền xu bên trong vải ba lô, phối hợp với động tác đẩy tiền lên trên của Cung Ngũ, lầm bầm nói: "Sao cậu phải nhét hết vào trong chứ? Để ở bên ngoài một ít không được à?"
"Cậu biết cái gì chứ? Chỉ có khó lấy ra thì tớ mới không tiêu tiền lung tung. Nếu không thì tâm ma quấy phá tớ sẽ không kìm chế được thì phải làm sao?"
Nhập học được một tuần, có hai buổi tối, cô và Yến Đại Bảo mua đồ ăn bên ngoài, Cung Ngũ cực kỳ đau lòng. Tiền ít đi, cô cảm thấy ba lô của mình nhẹ đi rất nhiều.
An Hổ Phách tỏ ra cạn lời, nhất thời không thể tiếp lời cô.
Hai người nói chuyện suốt cả chặng đường, thời gian trôi qua rất nhanh. Cung Ngũ đang chuẩn bị móc đồng tiền cuối cùng ra, xe đột ngột dừng lại.
Cửa xe bị mở ra, tài xế đứng bên phía An Hổ Phách ngồi, thái độ cực kỳ cung kính: "Cô An, đến nơi rồi."