Yến Đại Bảo hào hứng đứng bên cạnh, ghé sát vào tai Cung Ngũ: "Tiểu Ngũ, anh tớ rất đẹp trai đúng không?"
Cung Ngũ không nói gì, vẫn đứng nhìn thẫn thờ.
Yến Đại Bảo liếc nhìn cô, chau mày, tiến đến gần hét vào tai cô: "Tiểu Ngũ!"
Tai Cung Ngũ nóng lên, cô xoa tai, tiếp tục nhìn thẳng về trước.
Đoàn Tiêu rất muốn đập đầu vào miếng đậu phụ hỏng chết quách đi cho xong, thật là mất mặt mà! Cậu thật muốn giả vờ không quen biết cô.
Bản nhạc đã kết thúc nhưng dư âm vẫn còn đọng lại, Công tước đại nhân đứng dậy, khuôn mặt nở nụ cười, bình thản đón nhận tràng pháo tay của mọi người.
Cung Ngũ bối rối, không biết nên làm thế nào.
Yến Đại Bảo vỗ tay đầu tiên, quay đầu sang thấy Cung Ngũ đứng bất động, cô vội vàng kéo tay Cung Ngũ bắt cô vỗ tay hai cái, "Tiểu Ngũ, vỗ tay!"
Cung Ngũ đành phải vỗ tay cùng mọi người, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tay và người Công tước đại nhân.