"Ngài Phí, chúng ta đi đâu?" Giọng của tài xế phát ra từ loa, cho thấy phần trước và sau xe được tách biệt, hiệu quả cách âm khá tốt, phải dùng cách này mới có thể nghe thấy.
Công tước hơi nghiêng đầu nhìn sang Cung Ngũ, ánh mắt Cung Ngũ vẫn nhìn về phía trước, tiến gần đến chỗ tại xế ngồi, hỏi: "Anh có biết núi Cung Thành không?"
Tài xế không phản ứng, rõ ràng nói thế này anh ta không nghe được. Cung Ngũ mím môi, tìm trên dưới trái phải một vòng, muốn tìm nút mở, sau đó nhìn thấy Công tước đại nhân giơ tay ra phía trước, ấn nhẹ vào một cái nút màu xanh rồi nói: "Đi núi Cung Thành."
"Vâng, ngài Phí." Tài xế trả lời.
Anh lại giơ tay ấn nút đó lần nữa, rồi từ từ rút tay về.
Ánh mắt của Cung Ngũ không kiềm được mà liếc nhìn cánh tay anh, cô nghĩ gì đó rồi vội vàng thu ánh mắt lại, vẫn ngoan ngoãn ngồi đó.
"Tôi rất xin lỗi." Anh đột nhiên lên tiếng: "Tôi biết cô đã hoảng sợ rồi, nhưng đó không phải là chuyện tôi muốn. Là do tôi nhất thời sơ suất."