Yến Đại Bảo xuống xe, vui vẻ nói: "Đúng vậy, anh tớ nuôi ba con chó lớn, rất dễ thương!"
Trong lòng Cung Ngũ thầm nhủ một câu, thật đáng sợ!
"Sao cậu lại biết? Anh tớ nói với cậu sao?"
Cung Ngũ mặt lạnh lùng: "Không phải, tớ từng bị chó mà anh cậu nuôi đuổi."
Yến Đại Bảo: "…"
Sao cô lại không biết từng có chuyện này xảy ra chứ?
Cửa biệt thự của nhà họ Yến là một quảng trường lớn, trước quảng trường có một bức tượng thiên nga xấu đến quỷ khóc thần sầu kinh thiên động địa.
Tài xế lái xe vào bãi đỗ, Cung Ngũ chỉ vào bức tượng thiên nga hỏi: "Yến Đại Bảo, tớ muốn hỏi lâu lắm rồi, bức tượng trước nhà cậu là ai nặn ra thế? Nhìn rất là…"
Yến Đại Bảo ngước cổ lên nhìn, hết sức vênh váo nói: "Dĩ nhiên là tớ rồi! Ba tớ từng nói, lúc tớ học mẫu giáo đã rất giỏi thủ công, con thiên nga đó là bức tượng đầu tiên tớ nặn ra, vì thế giữ lại làm kỷ niệm. Cậu thấy đẹp không?"