"Chỉ là... trước mắt vẫn còn phải đợi, xem xem đêm nay có thể bình an vượt qua không đã."
Mất hơn bốn tiếng đồng hồ mới cứu được Hạ lão thái khỏi cơn nguy kịch. Khoảng thời gian này, cả viện đều nơm nớp lo sợ.
Hạ An Lan nói với viện trưởng: "Mọi người vất vả rồi."
Ông đưa tay ra với Yến Thanh Ti: "Thanh Ti, bác đưa con đi gặp bà ngoại."
Yến Thanh Ti cắn môi, cô vươn tay, đặt tay vào lòng bàn tay Hạ An Lan.
Thật ra cô tới tuổi này rồi, được Hạ An Lan dắt đi cũng không tốt lắm, nhưng ông thật sự coi cô là một đứa trẻ, ông nhìn cô với ánh mắt cưng chiều, khiến Yến Thanh Ti luôn cảm thấy mình như một đứa bé đang tập tễnh học đi vậy.
Hạ An Lan đối xử tốt với cô, cô không có lí do gì để mà cự tuyệt cả.
Đi qua khu hành lang dài thượt, một đoàn người đi phía sau, Yến Thanh Ti không nghe thấy tiếng động gì khác, cô chỉ nghe thấy tiếng tim đập của mình.