Hạ An Lan tựa người về phía sau, ông thả lỏng người, nói: "Phải, từ lúc mở mắt tới lúc nhắm mắt, ngày nào cũng sẽ trải qua những việc như vậy."
"Bác có thấy khô khan, nhàm chán không?"
"Quen rồi, cũng không có gì. Sắp tới Dung Thành rồi, con có căng thẳng không?"
Yến Thanh Ti gật đầu: "Có..."
Chắc tại cô không tự tin, người mà cô không quan tâm thì có sao cũng được, nhưng càng là người thân thì sẽ càng để ý, như vậy sẽ càng thấy căng thẳng.
Hạ An Lan xoa đầu cô: "Ông bà ngoại con đều là những nhưng rất dễ gần. Có lẽ... bà ngoại nhìn thấy con rồi, vui lên một cái là khỏi bệnh luôn ấy chứ."
Yến Thanh Ti nghiêng đầu hỏi: "Giống bác sao?"
Hạ An Lan cười: "Còn tốt hơn bác."