Yến Thanh Ti ảo não nuốt một ngụm nước bọt, tại sao cứ khẩn trương một chút thì lại nói hết những gì đang nghĩ trong đầu ra chứ.
"Tôi... cái đó... Ngài… ai, tôi không biết nói gì nữa cả." Yến Thanh Ti gãi gãi đầu, cô có nhiều điều muốn hỏi nhưng lại không biết phải mở miệng thế nào.
Có cảm giác như đang nằm mơ vậy, người chưa bao giờ nghĩ sẽ có hội gặp giờ lại đang đứng trước mặt cô. Yến Thanh Ti tự véo mình một cái, đau quá, vậy đây chắc là thật rồi?
Sau khi cô hôn mê, rốt cuộc đã xảy ra chuyện thần kì cỡ nào mới gặp được người được mệnh danh là "Đệ nhất nam thần của cả nước"? Trước mặt ông, Yến Thanh Ti có mạnh mẽ cỡ nào, trấn định cỡ nào cũng không giữ được bình tĩnh.
Yến Thanh Ti sờ trán một chút, không có sốt, cô kéo chăn che mặt mình lại: "Không ổn, không ổn, tinh thần tôi giờ có chút rối loạn, chắc là ngâm nước lâu quá nên úng não rồi. Tôi... tôi phải bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút..."