Cô dựa vào cánh tay của người đó mà phán đoán ra vị trí đầu của hắn ta, cô hy vọng bản thân mình được nữ thần may mắn chiếu cố, có thể đâm trúng vào mắt của đối phương, như thế mới có thể tìm được một đường sống trong chỗ chết.
Yến Thanh Ti không biết mình đã đâm trúng vào chỗ nào của đối phương, ngay lập cô thấy lực siết trên cổ mình bớt rất nhiều. Cô chớp lấy cơ hội này lao lên trên mặt nước. Chỉ cần ra trồi lên mặt nước, có người nhìn thấy thì cô sẽ được cứu.
Nhưng cô đã ở dưới nước quá lâu, trong phổi thiếu dưỡng khí, chân trái thì bị chuột rút, lại uống không ít nước, mí mắt càng ngày càng nặng nề. Cô ngước lên nhìn mặt nước chỉ còn cách trong gang tấc, nhưng cô lại chẳng còn sức lực để ngoi lên, cả người nặng nề chìm dần xuống dưới.
Yến Thanh Ti cười khổ, thật sự… thật sự phải chết như thế này ư?
Bóng tối ập đến, trước khi nhắm mắt lại, trong đầu Yến Thanh Ti tràn ngập hình ảnh của Nhạc Thính Phong…