Hạ An Lan nắm giữ quyền cao chức trọng bao nhiêu năm nay, sớm am hiểu cách giấu giếm cảm xúc của bản thân, khoảng thời gian ngắn ngủi vừa nãy là lần duy nhất ông đánh mất sự kiềm chế của bản thân.
Hào quang của bản thân ông, sự trầm tĩnh nội liễm cũng với sự từng trải qua bao năm tháng khiến gương mặt ông vào thời khắc này có vẻ cực kì bình tĩnh, nhìn không ra cảm xúc, nhưng vẫn có thể khiến người đứng trước mặt cảm nhận được sự nghiêm nghị toát ra từ người ông.
Tiểu Triệu sắc mặt trắng bệch, hai chân run rẩy: "Tôi… thành thật xin lỗi ngài, xin lỗi… Tôi nghĩ rằng đó chỉ là hai tấm ảnh mà thôi, không có gì quan trọng hết, xin lỗi, tôi thành thật xin lỗi ngài…"
"Cậu nghĩ rằng… cậu nghĩ rằng…" Hạ An Lan lầm bầm, cái "nghĩ rằng" của anh ta khiến ông biết đến sự tồn tại của cô bé đó muộn mất bao nhiêu ngày, suýt chút nữa là khiến tia hy vọng bao nhiêu năm của gia đình ông bị chôn vùi.