Thư kí Tiểu Triệu giật bắn, Hạ tiên sinh từ trước đến nay chưa bao giờ thể hiện cảm xúc của mình, luôn một bộ thâm sâu khó lường, dù cho có phải đối mặt với bất kì khó khăn nào, ngài ấy vẫn luôn rất bình tĩnh.
Đi theo ngài ấy bao nhiêu năm, anh ta chưa bao giờ thấy ngài ấy lo lắng hay căng thẳng vì bất cứ chuyện gì, dường như tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của ngài ấy, mặc cho phong ba bão táp lớn đến nhường nào ngài ấy vẫn đứng vững như một ngọn núi Thái Sơn.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Triệu nhìn thấy Hạ An Lan mất kiềm chế như thế, anh ta cực kì ngạc nhiên.
Rốt cuộc tấm ảnh đó có cái gì vậy?
Hạ An Lan thấy anh ta vẫn đứng sững ở đó, phẫn nộ quát lên: "Tôi bảo cậu đi cơ mà, ngay lập tức! Ngay lập tức đưa cô gái ấy đến đây."
Tiểu Triệu sợ đến mức run lẩy bẩy: "Thưa ngài, bây giờ… vẫn… chưa biết… người trong ảnh là ai mà?"
Cả người Hạ An Lan kích động đến mức run rẩy, ông đưa tay ra: "Điện thoại…"