Yến Thanh Ti nghe thế mới từ từ để chân xuống, giơ tay ra véo cằm anh: "Coi như anh biết nịnh nọt."
Nhạc Thính Phong nói cực kì nghiêm túc: "Đó không phải anh biết nịnh nọt, những gì anh vừa nói lúc nãy, từng câu từng chữ đều là suy nghĩ thật lòng của anh đấy."
Anh len lén vuốt mồ hôi, ôi má ơi, may mà nói nhanh, bằng không lại bị đá xuống giường, thật sự quá nguy hiểm.
Thích một cô gái hơi một chút là lại thích đá người, chỉ cần một câu làm mích lòng thôi là bị đá xuống ngay.
Yến Thanh Ti nhướng mắt: "Thật không?"
Nhạc Thính Phong gật đầu lia lịa: "Còn thật hơn cả vàng."
Khoé môi của Yến Thanh Ti cong lên: "Ngoan, tối nay nương nương cho anh ngủ trên giường đấy."
Nhạc Thính Phong giật giật khoé miệng, nói: "Đa tạ nương nương ban thưởng."
"Ngủ đi, trời sáng em chưa tỉnh thì đừng gọi em nhé!"
"Nhất định rồi."
…