Nhạc Bằng Trình tức hộc máu, ông ta thà rằng cả đời này không có con trai cũng không muốn đẻ ra một thằng nghịch tử thế này.
"Nhạc Thính Phong, mày cố ý giết cha mày, mày sẽ bị báo ứng, rồi sẽ có ngày mày bị y hệt như vậy, sớm muộn gì mày cũng chết không được tử tế đâu."
Nhạc Thính Phong lắc đầu: "Cần gì phải thế? Tình cảm giữa tôi và ba tôi quả thật không được tốt, vì dù sao thù ông ấy cũng bỏ rơi tôi và mẹ ba mươi năm nay, nên giờ có bảo tôi hiếu thuận với ông ấy thì tôi cũng chẳng được. Nhưng có thế nào đi nữa thì ông ấy cũng là ba tôi, ông ấy chết rồi, tôi cũng tuyệt đối không cho phép một gã đàn ông lạ hoắc tới chiếm lấy vị trí của ông ấy, tự nhận là ba tôi."
Nhạc Thính Phong dừng lại một chút nhìn chằm chằm vào Nhạc Bằng Trình rồi nói tiếp: "Đây là cơ hội cuối cùng của ông, nếu ông cứ tiếp tục chống đối, vậy tôi... sẽ truy cứu tới cùng."