Còn chưa nói hết câu, Diệp Thiều Quang đã lôi xềnh xệch Quý Miên Miên đi mất.
Một lúc sau Giang Lai mới phản ứng lại được, "Wtf, cái moẹ gì thế này?"
Hạ Lan Phương Niên đứng bên cạnh nhìn, liền bước đến nói: "Giang Lai, tối nay có khả năng sẽ có chuyện xảy ra, cậu theo sát Nhạc Thính Phong và bác Nhạc nhé!"
Giang Lai giật mình lấy lại tinh thần, "Sẽ xảy ra chuyện gì?"
Hạ Lan Phương Niên lắc đầu: "Tôi không biết, tôi chỉ hy vọng đừng xảy ra bất kì chuyện gì mà thôi."
…
Diệp Thiều Quang kéo Quý Miên Miên đến một góc hẻo lánh của hội trường.
Quý Miên Miên sau khi tỉnh táo lại liền hất tay Diệp Thiều Quang ra: "Này, anh nói cái gì đấy? Ai bảo thích anh, ai nói cơ, anh mộng du đấy à, hay là đầu bị cửa kẹp rồi?"
Diệp Thiều Quang dồn Quý Miên Miên vào góc tường, trong bóng tối u ám, hai mắt anh sáng ngời, anh nói: "Giang Lai có đẹp bằng tôi không?"
Giọng nói của Diệp Thiều Quang có chút lạnh lẽo pha lẫn đáng sợ.