Khúc Kính cảm thấy oan uổng, anh cũng chỉ nhìn có vài lần. Gái xinh ai chả muốn nhìn, mà anh còn đã làm cái gì đâu, mặc dù trước kia có mấy người bạn gái nhưng đều là yêu thật lòng, lúc chia tay cũng là vì thật sự hết yêu rồi.
Hai người nói chuyện mà Quý Miên Miên cứ mơ hồ không hiểu bọn họ đang nói cái gì, cái gì mà nhìn hay không nhìn. Nhìn ai? Chẳng lẽ nhìn cô sao?
Đến cửa khách sạn, Yến Thanh Ti mới biết khách sạn này là sản nghiệp của Diệp gia, mà tiệc từ thiện lần này cũng do Diệp gia tài trợ...
Yến Thanh Ti nắm chặt tay, Diệp gia...
Nhạc Thính Phong cầm lấy tay cô: "Còn có anh mà!"
Anh không nói "không cần lo lắng", cũng không nói "không cần phải sợ", chỉ mấy chữ đơn giản kia cũng có thể khiến Yến Thanh Ti từ từ bình tĩnh lại.
Lần này, rốt cuộc cũng phải đối mặt với người của Diệp gia rồi!
Nhân viên của khách sạn mở cửa xe ra, Nhạc Thính Phong xuống xe trước, đi vòng qua bên đối diện mở cửa, đỡ tay Yến Thanh Ti dìu cô xuống xe.