Nhạc Thính Phong đứng bật dậy, vứt cái bút trong tay sang một bên: "Muốn, tất nhiên rồi, anh đang rảnh muốn chết đây, muốn tìm chuyện gì đó để làm này."
Giang Lai nhìn cái bút máy bị vứt lăn lóc một bên, nghuệch một vệt dài lên bản hợp đồng, khẽ bĩu môi, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà.
Trong lòng anh ta đang nghĩ, sếp nói dối không chớp mắt như thế, liệu trần nhà có ngứa mắt mà rơi "bốp" một cái xuống không nhỉ?
Moẹ, rõ ràng là đang bận bù đầu lên cơ mà?
Bạn gái gọi điện thoại đến, kể cả có bận đến mấy cũng phải nói thành không bận, anh ta thấy rõ ràng đạo hạnh của sếp rồi. Cái thể loại người này là người gì thế không biết, chẳng có tí đạo đức nghề nghiệp của một ông sếp gì cả.
Nhạc Thính Phong hỏi: "Em đang ở đâu đấy, anh sẽ đến đó ngay đây."