Vì không biết lúc nào sẽ chết, vậy nên không biết có thể yêu em được bao lâu.
Câu nói này khiến thân thể Yến Thanh Ti run lên, cô cảm giác được có cái gì chảy xuống từ trong mắt, đưa tay lướt qua thấy tay mình ươn ướt.
Nhạc Thính Phong vỗ nhẹ: "Ngủ đi, nếu em không nghỉ ngơi tốt thì anh nào dám ra tay đây."
Yến Thanh Ti trở mình, dán sát vào lồng ngực Nhạc Thính Phong, không chịu ngẩng lên nữa.
...
Yến Thanh Ti mở mắt, bên ngoài trời đã sáng rồi, cảm giác trên hông có một cánh tay đang gác, trên đùi còn bị một cái chân đè lên.
Một khuôn mặt gần trong gang tấc, mắt vẫn đang nhắm, có thể nhìn rõ được từng sợi lông mi dài thật dài.
Đến giờ Yến Thanh Ti mới biết hóa ra lông mi của Nhạc Thính Phong lại dài như vậy.
Cô đếm từng sợi lông mi của anh, tối hôm qua đáng nhẽ là không ngủ được, nhưng sau khi nghe anh nói câu kia xong lại nằm thiếp đi trong ngực anh từ lúc nào không biết.