Nhạc Thính Phong vốn định sẽ để tất cả mọi người biết anh là bạn trai cô, như vậy sẽ không cần tránh tránh né né gì nữa, lại còn có thể tuyên bố chủ quyền với kẻ trước người sau, để những tên đang nhăm nhe cô phải cút hết. Nhưng trên đường về, nghe những lời cô nói, Nhạc Thính Phong lại cảm thấy thôi cứ theo ý cô đi vậy.
Cô muốn thế nào thì cứ để thế đi.
Nếu cô cảm thấy không yên tâm, vậy anh có bị che hay làm mờ cả đời cũng được. Dù sao, cuộc sống của anh vốn dĩ cũng chưa từng để người khác nhòm ngó bao giờ. Nếu như vậy có thể đem lại cảm giác an toàn cho Yến Thanh Ti, vậy anh rất nguyện ý làm vậy. Đây cũng chẳng phải chuyện to tát gì.
Nhạc Thính Phong chẳng đoái hoài gì tới Giang Lai nữa, dập diện thoại, buồn chán đi lại trong phòng một vòng, nằm xuống rồi vẫn lăn lộn mãi.
Giờ không phải như hồi còn ở trong viện, ít nhất có thể còn đi vụng trộm được, tối nay anh xác định chỉ có thể một mình ôm gối trằn trọc rồi.