Du Dực nhìn Yến Thanh Ti, ông ta biết rằng cô chắc chắn đã biết, thậm chí ông ta còn đoán được, người mà ông ta ẩn giấu trong tim bao nhiêu năm có lẽ là mẹ của cô, nhưng… ông ta… không dám hỏi.
Yến Thanh Ti có gương mặt giống y hệt người con gái ông ta yêu, nhưng tính cách lại hoàn toàn khác biệt. Cô ta sẽ không dễ dàng nói cho ông ta biết như vậy đâu.
Nhưng không sao, ông ta đã chờ đợi bao nhiêu năm như vậy, ông ta không để ý vài phút vài giây này.
Du Dực trầm mặc không nói, tháo cái đồng hồ đeo trên tay trái ra, chuỗi tràng hạt bằng gỗ tử đàn và hạt Thiên Châu trên cổ, nói: "Tiếp tục đi, nếu tôi thắng, cô vẫn phải trả lời tôi một vấn đề."
Yến Thanh Ti nhìn ba thứ đó, cái nào cũng là đồ tốt, một khi đàn ông đã xa xỉ thì còn đáng sợ hơn cả phụ nữ, đích xác như vậy. Không nói cái khác, chỉ riêng hạt Thiên Châu mà Du Dực đeo trên cổ thôi cũng đã là vô giá rồi, chậc, quả nhiên là phong thái của những kẻ lắm tiền.
Yến Thanh Ti gật đầu: "Được thôi."