"Bữa sáng à?"
Tiểu Từ gật đầu: "Phải!"
"Mình Yến Thanh Ti chắc không ăn hết nhiều vậy đâu nhỉ?"
Tiểu Từ cười phúc hậu: "Ha ha, còn người khác nữa."
Diệp Thiều Quang: "Phụ nữ?"
"Người đó... Ừm..." Tiều Từ ngại ngùng thừa nhận.
Diệp Thiều Quang bước vào thang máy, lướt qua vai Tiểu Từ, anh nói một câu: "Đàn ông chỉ biết mua đồ ăn sáng cho phụ nữ, mãi mãi sẽ chẳng khá lên được đâu."
"Tôi chỉ là..."
Tiểu Từ chỉ kịp nói ba từ, cửa thang máy đã khép lại.
Tiểu Từ buồn bực cực kì, sao vị Diệp công tử này cứ như có thù với cả thế giới thế nhỉ, cậu đắc tội gì với anh ta à? Vì sao lúc nói chuyện, lúc nào cũng cứ như có thể dẫm phải thuốc nổ mười vạn tấn vậy?
Có điều, Tiểu Từ nhìn bữa sáng trong tay, đàn ông mua đồ ăn sáng cho phụ nữ thật sự trông không có tiền đồ sao?
Đâu phải đâu, đại boss cũng từng mua bữa sáng cho chị Thanh Ti mà, anh ấy giỏi thế còn gì.