Chỉ một câu nói mà khiến Du Hí đầm đìa mồ hôi lạnh, vết thương nhỏ trên cổ không đau đớn nhưng áp lực Yến Thanh Ti gây ra còn khiến anh ta thấy sợ hơn cả con dao trên cổ mình.
Người lảo đảo, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, Du Hí chưa bao giờ gặp chuyện như thế này, từ nhỏ đã được người ta nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa mà lớn lên, ai dám để cho anh ta chịu một chút xíu khó chịu nào?
Du Hí cảm nhận được sát khí tỏa ra trên người Yến Thanh Ti: "Cô để dao xuống đã, chúng ta... từ từ nói chuyện một chút. Cô muốn cái gì tôi cũng cho cô…"
Tay Yến Thanh Ti lại nhấn mạnh thêm một chút, đem đầu của Du Hí ấn xuống thấp hơn: "Anh dám cử động, tôi lập tức đâm chết anh."
Giọng nói của Yến Thanh Ti sắc bén như một lưỡi dao, lúc nào cũng có thể đem người ta đâm thủng.
Hai chân Du Hí nhũn ra, không dám động đậy.