Cửa phòng đóng lại, Quý Miên Miên vẫn còn sững sờ đứng ở đó.
Diệp Thiều Quang xoay người rời đi, đứng trong thang máy bắt đầu gọi điện thoại.
Điện thoại không có ai bắt máy, anh vẫn cứ gọi.
Đã đồng ý với Quý Miên Miên thì anh ta nhất định sẽ làm được, cho dù có coi như tiến vào vũng nước đục, vậy thì đem nước khuấy cho đục thêm là được.
Dù sao, ngay từ lúc ban đầu, là Diệp gia có lỗi với mẹ của Yến Thanh Ti, vậy thì để anh thay Diệp gia bù đắp cho cô ta vậy.
Diệp Thiều Quang cười nhạo một tiếng, không ngờ con người chưa bao giờ hiểu được lương thiện là cái gì như anh lại liên tiếp... đi làm việc thiện vì một người.
Diệp Thiều Quang cảm thấy hình như càng ngày anh ta càng không giống chính mình.
Diệp Thiều Quang liên tục gọi mười mấy cú điện thoại cũng không có ai bắt máy, cười nhạt một tiếng, quay trở lại quán KTV tìm giám đốc.