Tô lão thái thái nghiêng đầu muốn nhìn Yến Thanh Ti nhưng cô đã đi mất rồi, bà có muốn đuổi theo cũng không kịp.
Tô lão thái thái tiếc nuối nói: "Nhưng thật sự rất giống Bội Uyển hồi trẻ, giống y hệt luôn."
"Cứ cho là bà thật sự nhìn thấy thì sao, đó cũng không thể là Bội Uyển được, cùng lắm cũng chỉ là giống nhau mà thôi. Chênh nhau nhiều tuổi như thế sao có thể cùng là một người được, hai người cũng bao năm chưa gặp rồi, tôi thấy chắc là bà nhớ Bội Uyển rồi đấy."
"Chuyện tất nhiên, aiya... Nhưng đúng là giống thật..."
"Được rồi, được rồi, đừng có nghĩ linh tinh nữa, cũng chẳng phải chuyện của bà..."
...
Yến Thanh Ti lên xe, nói với Tiểu Từ: "Đi thôi."
Quý Miên Miên hỏi: "Chị, mình về thẳng phim trường luôn à?"
Yến Thanh Ti lắc đầu: "Không, tới trại tạm giam trước đã."
Quý Miên Miên và Tiểu Từ cùng ngẩn ra.
Tiểu Từ làm việc với Yến Thanh Ti lâu rồi, biết cô chắc chắn có chuyện phải làm, nên chỉ lẳng lặng lái xe.