Trước đây khi Nhạc Thính Phong đối mặt với Nhạc Bằng Trình vẫn còn chút nhẫn nại, bởi vì dù cho anh có trốn tránh thế nào, có không muốn ra sao, người đàn ông này vẫn là người sinh ra anh, một sự thật không thể chối cãi.
Nhạc Thính Phong đã từng nghĩ rằng, ước gì cha anh cũng chung thủy như bao người cha khác hay là chết từ khi anh còn nhỏ thì tốt biết mấy.
Đáng tiếc, tất cả chỉ là hy vọng viển vông.
Bây giờ, Nhạc Thính Phong không muốn làm gì cả, anh chỉ muốn đứng chắn trước mặt Nhạc phu nhân, bảo vệ người đã dùng bờ vai yếu ớt của mình để bảo vệ anh bao nhiêu năm qua.
Quả đấm của Nhạc Thính Phong còn chưa kịp đánh ra, cánh tay của anh đã bị bà nhẹ nhàng kéo lại.
"Con trai, con đi trước đi, mẹ cũng có mấy câu đã dồn nén mấy chục năm rồi giờ muốn trả lại cho ông ta."