Quý Miên Miên khoát tay: "Không, không, không, không phải..."
Diệp Thiều Quang cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Quý Miên Miên, khoảng cách giữa hai người còn chưa đến một centimet: "Không muốn chịu trách nhiệm, lại không muốn chơi bài chuồn, vậy cô muốn làm cái gì? Quý Miên Miên, trên đời này không có bữa cơm nào không phải trả tiền biết chưa?"
Quý Miên Miên ngửa người về phía sau: "Tôi... biết... biết..."
"Cô còn biết cái gì nữa...?"
Quý Miên Miên run rẩy nói: "Còn biết... trên đời này không có ai là ngủ không công cả."
Diệp Thiều Quang châm chọc: "Hừ... cũng biết rõ phết nhỉ?"
Quý Miên Miên chép chép miệng: "Chuyện cũng xảy ra rồi, vậy anh nói... làm sao giờ? Dù sao... dù sao..."
"Dù sao cái gì?"
"Dù sao, tôi... tôi chính là loại ăn xong phủi đít đi thẳng đấy, làm sao?" Quý Miên Miên dứt khoát liều chết, cắn răng đem những lời muốn nói ra.