Yến Thanh Ti quay sang nhìn về phía Nhạc Thính Phong, bắt gặp ánh mắt anh cũng đang nhìn cô, cô cong môi nở một nụ cười xinh đẹp với Nhạc Thính Phong.
Nhạc Thính Phong thấy cô cười, anh liền cảm thấy trong lòng tràn đầy vui sướng, đó là nụ cười đẹp nhất mà anh từng thấy.
Nhạc Thính Phong sải chân bước về phía cô nhanh hơn, anh muốn nhanh chóng đi đến bên cạnh cô.
Yến Thanh Ti ngẩng đầu đối diện với Tô Tiểu Tam: "Anh đã nghĩ quá nhiều, quá xa rồi…"
Yến Thanh Ti cười với Tô Tiểu Tam một cái, một nụ cười không hề có ý đối địch: "Chúng ta ai có thể biết được tương lai của chính mình sẽ như thế nào? Không ai có thể dự đoán được kết cục của bản thân mình. Tôi chỉ cần biết bây giờ tôi đang cố gắng để được bên cạnh anh ây, tôi muốn thay đổi bản thân mình, trở nên tốt hơn vì anh ấy, tôi sẽ cố gắng hết sức có thể để bảo vệ bọn họ. Dù sau này sau này tôi như thế nào, anh ấy có ra sao, tôi đều không hối hận là được."