Nhạc Thính Phong liếc mắt nhìn, cũng không thèm đỡ lấy Nhạc phu nhân, chờ Nhạc phu nhân ngồi xuống, anh mới nói: "Mẹ, mẹ đừng giả bộ nữa, mẹ có biết hay không nếu mẹ cứ như vậy, sẽ mất con đấy."
Nhạc phu nhân khinh thường nói: "Được thôi, không có mẹ để xem con lấy được vợ hay không, hừ..."
Trong nháy mắt Nhạc Thính Phong héo rũ, được rồi, đây là sự thật, không có Nhạc phu nhân chắc chắn anh không thể lấy được vợ.
Vậy nên...
"Mẹ nằm xuống nghỉ ngơi một chút, vết thương đau lắm không để con gọi bác sĩ." Thái độ của Nhạc Thính Phong tập tức thay đổi 180 độ, mặt đầy ân cần đỡ Nhạc phu nhân nằm xuống.
Nhạc phu nhân khinh thường liếc: "Tránh ra, anh đã không cần mẹ nữa thì quan tâm mẹ làm gì?"
Nhạc Thính Phong cười hì hì nói: "Đấy chỉ là nói linh tinh thôi, mẹ là mẹ của con, không có mẹ sao có thể có con? Không có mẹ làm sao con giành được Nhạc gia, sớm đã bị đôi cẩu nam nữ kia hại chết rồi. Trong mắt con, mẹ là người lợi hại nhất."