Diệp Thiều Quang vẫn ngồi im: "Tôi cảm thấy khoảng cách giữa chúng ta thế này là an toàn và tốt nhất rồi, hoặc cô có thể lên đây, tôi đưa cô đi ngủ một giấc."
Quý Miên Miên nhíu mày, những lời này của hắn, sao cô cứ cảm thấy như bản thân mình đang bị đùa giỡn thế nhỉ?
Quý Miên Miên cố nén giận, cô nói với Diệp Thiều Quang: "Ngủ, cũng được thôi, có điều, anh xuống đây đi với tôi, tôi phải được chọn chỗ."
Khóe miệng Diệp Thiều Quang giật giật mấy cái: "Cô cũng... thật là..."
"Đừng có phí lời với tôi nữa, anh chỉ cần nói anh có dám đi theo tôi không thôi, là đàn ông thì đừng có lề mà lề mề."
Lời khiêu khích này không thể khiến Diệp Thiều Quang nhất thời kích động mà nhảy xuống xe ngay tức khắc được, anh gõ ngón tay lên vô lăng, hỏi: "Cô đi với ai cũng đều tùy tiện thế hả?"
Quý Miên Miên bĩu môi, cười nhạo: "Tất nhiên là không rồi. Tôi cũng có nguyên tắc của mình, anh tưởng tất cả đàn ông đều lưu manh giống anh chắc?"