Yến Thanh Ti đưa mắt ra hiệu Quý Miên Miên, cô nàng gật đầu, một mình đè Nhạc Bằng Trình và Đinh Phù xuống, dí chặt bọn họ trên nền đất.
Yến Thanh Ti đi đến trước mặt Nhạc phu nhân, nhỏ giọng nói: "Làm thôi bác, bây giờ chính là lúc bác đánh chó, dùng cây gậy mà bác đang cầm trong tay đánh thật mạnh, không cần nương tay, không phải sợ, đánh cả phần mấy chục năm trước bọn họ còn đang nợ bác nữa."
Nhạc phu nhân run rẩy: "Bác… sợ…"
"Sợ cái gì? Có gì đáng phải sợ đâu bác, đó không phải là người, đó chính là một đôi cẩu nam nữ, sao bác phải khách khí với hai con súc sinh?"
"Lẽ nào bác không thấy bọn họ đáng kinh tởm, không hận bọn họ?"
Nhạc phu nhân gật đầu: "Kinh tởm, hận!"
Đôi tiện nhân này bà đã tởm lợm hơn ba mươi năm nay, lần nào nghĩ đền cũng cảm thấy như một đống shit đặt trên bàn ăn, nhìn lúc nào là muốn ói lúc đó.
Yến Thanh Ti nhỏ giọng nói: "Vậy bác đánh đi, cứ đánh thật lực vào."