"Đến đây ném tôi một cái đi, ném xong rồi sau này đừng có tính toán chi li như đám đàn bà con gái thế nữa."
Diệp Thiều Quang cau mày.
Quý Miên Miên thấy anh ta không hiểu, khom lưng chui qua cánh tay anh ta, tóm lấy hai tay anh ta, đặt lên người mình, "Tôi nói này, anh có phải đàn ông không đấy, tôi bảo anh ném anh lại không ném à?"
Diệp Thiều Quang mặt đen sì sì. Anh ta đã gặp rất nhiều dạng người, nhiều loại người, kiểu gì cũng có, nhưng giống như thế này, không ra chiêu theo bất kì kiểu nào, đơn giản thô bạo khiến người ta khó có thể chịu đựng được đúng thật là lần đầu tiên.
Thân hình của Diệp Thiều Quang bị Quý Miên Miên ngăn lại, phải lùi về phía sau hai ba bước, anh ta phẫn nộ quát: "Cút ngay!"
Quý Miên Miên lập tức ngẩng đầu: "Hừ, đây là anh bảo tôi cút đi đấy nhé, là tự anh không muốn ném, vậy thì đừng có trách tôi. Tôi đã cho anh cơ hội rồi, anh không cần thì cũng không trách móc gì được tôi đâu."