Một câu đợi về nhà của Nhạc phu nhân như đâm thẳng vào tim Yến Thanh Ti. Chữ "nhà" với cô thật quá xa vời.
Nhưng từ khi Nhạc phu nhân và Nhạc Thính Phong xen vào cuộc đời cô, cuộc sống của cô lại có nhiều ấm áp hơn, như một bát cháo nóng được đưa tới vào mỗi buổi sáng sớm vậy.
Không phải mùi vị cháo mua ngoài đường, mà là mùi vị chính tay mẹ nấu.
"Bọn con vẫn ổn, chỉ là chút vết thương ngoài da thôi."
Nhạc phu nhân nhìn Yến Thanh Ti thở dài: "Đó cũng là vết thương mà, bác thấy mấy tấm hình trên mạng, khi ấy quả thật quá nguy hiểm."
Nhạc Thính Phong không nói gì, anh bày cơm Nhạc phu nhân mang tới, nhíu mày hỏi: "Mẹ, không có thịt à?"
Nhạc Phu nhân đập anh một cái: "Thịt cái gì mà thịt, mới sáng sớm ngày ra mang cho mà ăn là tốt lắm rồi, còn không biết điều."
Yến Thanh Ti húp một hụm cháo bách hợp táo đỏ, không quá ngọt, nhưng khi vào miệng rồi lại đọng lại vị ngọt thơm, cô cười nói: "Con thích lắm."