Bàn tay Hạ Lan Phương Niên siết thành quả đấm: "Tôi thật muốn nhét đầu cậu vào trong thùng rác."
Nhạc Thính Phong trợn mắt khinh bỉ, "Nếu cậu có thể nhét đầu tôi vào bồn cầu thật thì cậu mới gọi là có bản lĩnh."
Hạ Lan Phương Niên thật muốn rút dép nhét vào mồm Nhạc Thính Phong. Anh hít thật sâu một hơi, nói: "Tôi xin cậu đấy, tôi rất mệt, buồn ngủ lắm rồi, đầu tôi rất đau, có thể để cho tôi nghỉ ngơi một lát được không?'
Nhạc Thính Phong nghiêng đầu nhìn anh một hồi: "Vậy… cậu ngủ đi."
Hạ Lan Phương Niên thở phào một cái nhắm mắt vào ngủ tiếp.
Nhưng vừa mới nhắm mắt chưa được mấy phút, lại nghe thấy Nhạc Thính Phong lải nhải: "Này, Hạ Lan, cậu nói nghe xem, nhà của cậu có phải có mình cậu là người bình thường không?"
Hạ Lan Phương Niên ngồi bật dậy, xắn tay áo lên: "Nhạc Thính Phong, đừng nói gì nữa, đến đây, tôi với cậu nói-chuyện-nhân-sinh!"
…