"Vậy bọn con đi đây."
"Tạm biệt bác."
Nhạc Thính Phong đưa tay nhận lấy túi mỹ phẩm trong tay Yến Thanh Ti, hai người cùng nhau rời đi.
Nhạc phu nhân nghe thấy tiếng nổ máy bên ngoài, hừ một tiếng: "Hai cái đứa vô lương tâm này."
Thím Ngũ vừa dọn dẹp bàn ăn vừa nói: "Bà chủ, thực ra bà rất thích cô Yến đúng không?'
"Đâu có… tôi… tôi chỉ cảm thấy, con bé… con bé nó cũng đáng thương, từ nhỏ đã mất mẹ, lớn lên với mẹ kế. Nhà họ Diệp là loại người nào bà còn không biết sao, chắc hồi bé nó cũng phải chịu không ít khổ sở. Ôi… quan trọng là Thính Phong cũng thích con bé, nó đã thích rồi, người làm mẹ như tôi cũng đâu thể ngăn cản nó được. Hơn nữa… con bé đó nó rất… lợi hại, nếu chuyện này nên cơm nên cháo thật thì sau này có thể quản được thẳng nhóc thối tha đó."
Thím Ngũ tươi cười gật đầu: "Đúng thế, bà nói rất đúng."