Tất cả những người ở đây, ai cũng có một tâm tư khác nhau.
Hạ Lan Tú Sắc vui vẻ vẫy tay với Hạ Lan Phương Niên: "Anh hai, nhanh đến đây nào, em giữ chỗ cho anh rồi này. Anh ngồi cạnh em, lát nữa anh nhặt xương cá ra cho em nhé."
"Thật đúng là, lớn như thế rồi sao còn giống trẻ con thế? Anh con bình thường bận bao nhiêu việc, chốc nữa tự con ăn đi." Giọng của Hạ Lan phu nhân như thể đang trách móc con gái nhưng ánh mắt lại đầy cưng chiều, hai đứa con này chính là niềm tự hào lớn nhất của bà ta.
Hạ Lan Tú Sắc bĩu môi làm nũng: "Con không cần, con muốn anh hai nhặt xương cá ra hộ con cơ, ai bảo anh hai thương con."
Hạ Lan Phương Niên khẽ mỉm cười xoa tóc mái của Hạ Lan Tú Sắc rồi ngồi xuống.
Nhạc Thính Phong vẫy tay gọi phục vụ lấy cho Yến Thanh Ti một cốc nước ép dưa hấu, "Em uống cái này."
Yến Thanh Ti gật đầu từ từ uống, đối với ba người nhà nào đó thì coi như là không thấy.