Trong thang máy, Khúc Kính liếc nhìn Yến Thanh Ti, cảm khái nói: "Cuối cùng cũng gặp được người thật rồi."
Yến Thanh Ti đột nhiên bước một bước thật dài dựa sát vào Khúc Kính, khiến anh ta sợ đến mức lùi ra sau một bước: "Cô làm gì thế, tôi không có suy nghĩ không an phận với cô đâu nhé!"
Yến Thanh Ti cười nhạo: "Dựa vào gần một chút để anh ngắm cho kĩ hơn còn gì, nhân tiện móc mắt anh ra luôn."
Khúc Kính lập tức bịt mắt lại: "Tôi không nhìn nữa."
Thang máy "ting" một tiếng, đã đến nơi, anh ta nói: "Tự vào đi, anh trai không đi với cô đâu, tôi không muốn giống như Vũ Phóng bị đày đi đào đất đâu."
Giang Lai nhìn thấy Yến Thanh Ti vội nói: "Cô Thanh Ti, sao cô lại đến đây?"
"Anh ta giờ có rảnh không?"
"Có, cô đến thì lúc nào ngài ấy cũng rảnh."
Yến Thanh Ti cười, bên cạnh Nhạc Thính Phong quả nhiên toàn là những người thú vị.