Yến Thanh Ti thở nhẹ ra một hơi, môi của cô có chút nóng, dường như mang theo cả hơi nóng ở bên ngoài khiến cho Nhạc Thính Phong trong thoáng chốc cảm thấy đầu óc cũng choáng váng như thể bị lây cơn cảm nắng của cô.
Nhạc Thính Phong dán lấy môi Yến Thanh Ti, hỏi: "Đổi ngày khác, tăng gấp bội nhé?"
Yến Thanh Ti nhướng mày, ngón tay cô từ sau lưng anh chuyển lên vai: "Anh có năng lực thì thêm bao nhiêu lần cũng được."
Nhạc Thính Phong… cứ cảm giác như lại vừa bị cô trêu trọc, nhếch nhếch mép đang định nói câu gì đó, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra.
Tiểu Từ đẩy cửa bước vào thì nhìn thấy tư thế của hai người rất mập mờ, hai người ôm nhau, môi dán môi, khuôn mặt của Tiểu Từ ngay lập tức đỏ bừng lên: "Em… em… chắc không tiện ở đây nhỉ, em… đi trước đây."
Tiểu Từ đặt túi đồ trong tay xuống, vội vã chạy ra ngoài. "Cái này… cái này là thuốc bác sĩ kê, chị… chốc nữa… chị nhớ uống đấy."